Người con được thăng chức chỉ vì một hành động ấm áp của người mẹ

Đăng bởi Mỹ Hạnh - Lượt xem 0
Chuyên mục Bài học cuộc sống
Người con được thăng chức chỉ vì một hành động ấm áp của người mẹ

Sau 10 năm kể từ ngày bố mất, cuối cùng mẹ tôi cũng đã đồng ý tới ở chung với gia đình tôi sau nhiều lần cố gắng thuyết phục. Lúc đó tôi được 40 tuổi và mẹ tôi được khoảng 70.

Gia đình tôi có 4 người con, 3 gái, 1 trai và tôi là con út trong nhà.

Hôm bà dọn đến ở, bà khăng khăng đòi mang hai bịch bột theo mình. Sau đó tôi mới biết là bà đã giấu 2000 tệ ở dưới hai bịch này; bà đã để giành số tiền này để mua xe cho con trai chúng tôi. Tôi cũng hoàn toàn không biết làm cách nào mà bà có thể được số tiền đó.

Sau khi chuyển tới ở, bà đảm đương hầu hết mọi công việc trong nhà, bao gồm cả việc nấu ăn. Tôi cũng không còn phải đi ra ngoài để mua đồ ăn nữa; có bà trong nhà, trong gia đình tôi trở nên thoải mái và ấm áp hơn rất nhiều.

Sum họp

Hai tuần sau khi bà chuyển tới ở, mẹ muốn chồng tôi mời bạn bè, đồng nghiệp của anh ấy đến nhà chơi. Vì thời nay, cuộc sống của mọi người đều bận rộn nên họ thường hay tụ tập ở các nhà hàng hơn thay vì về nhà.

Chồng tôi đã làm theo nguyện vọng của mẹ, mặc dù bà phải bận rộn cả 2 ngày trước đó để lo chuẩn bị các thứ như bánh, trái cây và nhiều đồ ăn khác cho bữa gặp mặt này.

Mọi người đều thích đồ ăn do mẹ tôi nấu, nhiều người đã lâu rồi không được thưởng thức những món ăn ngon như vậy. Xong mẹ tôi còn mời tất cả mọi người nhớ đến chơi vào dịp khác nữa. Buổi sum họp thật là ; chúng tôi nói chuyện rất nhiều và chỉ uống có chút ít. Chúng tôi thảo luận với nhau về rất nhiều chuyện mà khó có thể nói với nhau được ở những nơi công cộng hay ở các nhà hàng.

Sau đó cả nhà tôi trở nên nhộn nhịp. Mẹ tôi thực sự đang tận hưởng cuộc sống, bà nói: “Cuộc sống phải nên như thế này; mọi người không cần phải khép kín mình lại với mọi người như thế”.

Hàng xóm

Một ngày nọ khi ra mở cổng nhà tôi hơi ngạc nhiên khi thấy người hàng xóm ở đối diện bên kia đường đang cầm một đĩa cherry trên tay. Năm ngoái chúng tôi có cãi nhau và từ đó chúng tôi đã không nói chuyện với nhau nữa.

Chị ấy nói: “Tôi có cái này cho mẹ chị, hi vọng bà ấy sẽ thích món này”. Tôi thấy hơi lạ và cô ấy ngại ngùng nói: “Mấy đứa con tôi nó thích đồ ăn mẹ chị làm lắm”

Tôi nhận ra rằng nhờ những việc đơn giản mà mẹ tôi đã làm, nhưng nó đã giúp chúng tôi có những mối quan hệ thân thiện với hàng xóm của mình. Sau đó, chúng tôi làm bạn trở lại và con của họ cũng hay chạy sang nhà tôi chơi và xem mẹ tôi như bà của chúng vậy.

Không chỉ là hàng xóm đối diện bên kia đường mà mẹ tôi còn quan tâm tới cả những người xung quanh khác. Bà kết bạn với bố mẹ chồng tôi và còn chăm sóc cháu của họ nữa.

Thăng chức

Khi mẹ biết con trai của một đồng nghiệp của chồng tôi bị mắc bệnh bạch huyết, bà đã khăng khăng cho tiền để giúp đỡ họ. Đồng nghiệp ấy không thân với chồng của tôi lắm nhưng mẹ tôi vẫn cứ muốn giúp đỡ.

Bà nói: “Khi người khác gặp lúc khó khăn, chúng ta cần làm những gì chúng ta có thể giúp. Mình cần học cách cho đi trước khi chúng ta có thể nhận”

Chỉ 6 tháng kể từ ngày bà chuyển tới ở, chồng tôi đã được thăng chức, chính nhờ sự đề bạt ủng hộ của đồng nghiệp. Chồng tôi nói: “Nhờ mẹ đã lấy phiếu ủng hộ cho anh đấy”. Chúng tôi hiểu ra rằng chúng tôi thực sự có mối quan hệ hữu hảo hơn rất nhiều với mọi người xung quanh mình.

Mẹ tôi chỉ là một người nhà quê không có học vấn gì cả nhưng lại có thể lấy được thiện cảm từ tất cả mọi người mà cả trong mơ chúng tôi cũng không thể làm được như vậy, bởi vì bà luôn sẵn sàng cho đi.

Tôi nhớ trước đây bà từng nói:

“Con phải đối tốt với người ta trước khi người ta đối tốt với con”

Một đạo lý đơn giản như vậy nhưng thật sự rất khó để chúng ta có thể thực hiện được.

Đi dã ngoại ở công viên

Mẹ tôi bị say xe nên bà không thể đi xe hơi được. Vào một ngày cuối tuần tôi làm điều gì đó vui cho bà và quyết định đưa bà đi sở thú vì ngay cả voi bà cũng chưa được nhìn thấy tận mắt.

Bà muốn đi bộ nhưng tôi nghĩ đường đi thật là xa so với độ tuổi của bà. Cuối cùng bà đồng ý ngồi trên xe đạp để tôi chở bà đi. Khi tới một ngã tư thì chúng tôi bị anh công an chặn lại.

Anh ta chuẩn bị biên bản vi phạm luật cho tôi. Mẹ tôi biết chuyện xảy ra và bà lập tức xuống xe. Tôi xin lỗi và trình bày với anh cảnh sát vì mẹ tôi không thể ngồi trong xe hơi.

Anh cảnh sát nhận ra rằng luật chỉ cấm trẻ lái xe như thế này, nhưng không áp dụng cho người lớn tuổi. Anh lập tức chào chúng tôi và ra tín hiệu cho dừng các xe để cho chúng tôi qua đường. Thật là tuyệt vời – tôi chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng như thế này trong đời.

Một chút quan tâm nhỏ của mẹ đã làm cho tôi có được niềm vui lớn như vậy.

Cuối đời

Sau khi sống chung với gia đình tôi 3 năm, mẹ tôi được chẩn đoán bị ung thư phổi. Một người bạn chúng tôi làm bác sĩ bảo rằng vì bà đã lớn tuổi nên không nên làm phẫu thuật và hãy cứ để theo tự nhiên.

tôi đã bàn bạc việc này và quyết định đây là cách tốt nhất cho mẹ tôi. Chúng tôi đưa bà về nhà và nói cho bà biết về sự thật. Bà bình tĩnh nó và nói: “Đây là quyết định đúng đắn”

Tuy nhiên bà muốn quay trở lại quê nhà.

Tôi đã sống cùng mẹ trong quãng đời còn lại của bà. Khi trời nắng, tôi đưa bà ra ngoài tận hưởng không khí trong lành. Bà luôn cười khi bà còn tỉnh táo. Tôi cho bà uống thuốc chỉ để kiềm chế phần nào bệnh tình của bà.

Một hôm, bà bảo rằng bố tôi đang đợi bà. Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà và nói rằng tôi sẽ rất đau khổ nếu để bà ra đi.

Nhưng mẹ tôi cười và nói: “Con phải để mẹ đi”

Khi tay bà buông ra, tim tôi như vỡ vụng!

Tang lễ

Vào ngày tang lễ của mẹ tôi, có rất nhiều người đến đưa đón bà – bao gồm cả những người trong làng, những người bạn của chúng tôi và cả những người hàng xóm gần nhà tôi.

Cuộc tiễn đưa chậm rãi ra khỏi làng, và nhiều người xem đã nghĩ rằng đây hẳn là tang lễ của một nhân vật cao cấp hoặc là bố mẹ của một cán bộ nào đó.

Không, mẹ tôi không có trình độ học vấn cũng không phải là người trong chính phủ gì cả. Bà chỉ là một nông dân bình thường nhưng là một người có trái tim rộng mở.

Theo Thegioidanhngon.com

Mời các bạn tham gia nhóm "Lời hay ý đẹp""Những câu nói hay"

Có thể bạn sẽ thích