
cha mẹ cả đời đã cãi nhau biết bao nhiêu lần, nhưng tôi chưa từng nghe mẹ nói hối hận vì đã lấy cha. Khi cha còn trẻ đã nhập ngũ, dì của cha và bà nội đều sống ngay cạnh nhà, từ nhỏ đã chứng kiến mẹ tôi lớn lên. Bà dì tôi rất thích mẹ, liền giới thiệu mẹ tôi cho cháu trai của mình.
Cha và mẹ chỉ gặp mặt một lần là đã kết hôn. Sau khi kết hôn mẹ theo cha đi vào quân đội, sau đó lại quay về. Sinh con đẻ cái, công việc bôn ba, sống cùng nhau mấy chục năm, tôi cũng chưa từng nghe thấy giữa họ có những lời như là không thể nào sống tiếp được nữa, phải ly hôn thôi…
Tuổi thơ của tôi tuy vật chất không sung túc, nhưng nhờ tình yêu thương của cha mẹ khiến tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống gian khổ.
Thỉnh thoảng, khi cha về nhà sau giờ làm, ông lấy ra một cái áo lông, hoặc một tấm vải giống như làm ảo thuật và tặng cho mẹ tôi. Lần nào, mẹ cũng trách cha tôi tiêu tiền lãng phí, nhưng lại rất hớn hở vui mừng đi thử áo mới, rồi mặc ra cho cha xem.
Nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại những cảnh tượng đó, tôi luôn nghĩ đến câu: “Trang bãi đê thanh vấn phu tế, họa mi thâm thiển, nhập thì vô?” (Trang điểm xong thỏ thẻ hỏi chồng, vẽ mày đậm nhạt hợp thời không?). Có lẽ, cả đời họ cũng chưa từng nói đến tình yêu, nhưng mà, tình yêu của họ, tôi đã được thấy.
Trước khi mẹ qua đời, cha nắm chặt lấy tay mẹ, không động đậy, cũng không nói gì. Mẹ nhìn cha và nói: “Đi cắt tóc đi, tóc sắp che mắt, lỗ tai ông luôn rồi đấy”. Đó là câu nói cuối cùng mà mẹ đã nói với cha trong đời này.
Hôm đó, tôi quét dọn nhà cửa. Trên tờ lịch bám đầy bụi bặm, tờ lịch dừng lại vào ngày mẹ tôi mất và không lật tiếp nữa. Trên đó viết một con số rất dài, đó là ngày mà cha mẹ tôi cùng chung sống cả đời.
Ông bà nội cũng là do mai mối mà thành, trước khi kết hôn ngay đến mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy. Vào năm bà nội 17 tuổi, ông nội dùng một kiệu hoa đón về nhà. Từ đó, sinh con đẻ cái, phụng dưỡng cha mẹ chồng. Mấy chục năm, chịu biết bao nhiêu khổ cực, trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, chín mươi mấy tuổi thì qua đời, cũng chưa từng nói một câu nào là hối hận vì lấy ông nội.
Tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của những người đời trước, không có hoa tươi hay ánh trăng, không thề non hẹn biển, gặp mặt một lần là cả cuộc đời, nắm tay nhau là trọn đời trọn kiếp. Trông có vẻ rất bất ổn, nhưng thật ra năm tháng bền vững lâu dài.
Hôn nhân của đời trước, vốn dĩ không có lựa chọn nào cả, nhưng lại rất ít có chuyện ly hôn, chỉ cần đã kết hôn rồi là sẽ một lòng một dạ sống với nhau.
Còn người hiện đại chúng ta, có nhiều cơ hội lựa chọn bạn đời, nhưng luôn là kết hôn nhanh, ly hôn cũng nhanh và luôn luôn hối hận. Người ta chọn được mỹ nữ, vẫn nhung nhớ tài nữ; chọn được anh chàng đẹp trai, vẫn còn nhớ đến anh chàng đa tài; lựa chọn người bên cạnh, vẫn còn nhớ đến người ở nơi xa. Bởi vì lòng tham của con người hiện nay thì vô cùng tận lắm, họ chẳng bao giờ biết trân trọng những thứ thuộc về mình, họ yêu nhau nhưng lại luôn ước ao và nhìn vào những tình yêu khác. Vì thế nên mỗi người trong hôn nhân có lẽ cũng từng có lúc giãy giụa, rút lui.
Nhưng nếu như, quay về trước kia, để bạn lựa chọn lại từ đầu, thì phần lớn bạn vẫn lựa chọn người hiện tại bây giờ.
Kì thực, mỗi giai đoạn của đời người đều có nhận thức khác nhau, không cần phải vào lúc 30 tuổi đi hối hận tình yêu của năm 17 tuổi. Điều hôn nhân cần là thành tâm nuôi dưỡng, từ từ dung hòa, thỏa hiệp thích đáng. Tình yêu xuất phát từ góc mắt, chạy đến phần tóc ở tai, nhìn có vẻ là một khoảng cách rất ngắn, nhưng cần có bước đi của cả đời mới có thể đến nơi. Tất cả tình cảm, đều là đi ra từ trong sự thân mật, cuối cùng trở thành đau lòng và vướng mắc.
Hôn nhân có lựa chọn ra sao cũng đều là sai hết, chỉ cần sống tiếp với nhau đều là đúng. Cái gọi là “sống”, chính là đi tiếp từng bước từng bước.
Không có gì là vĩnh hằng mãi mãi, nhưng là sự tích lũy từng chút một. Khi đang yêu nhau, dành lại một chút cảm động; khi cãi nhau, biết nhượng bộ một chút. Để ánh mắt hướng về một nơi duy nhất, yêu là không lăng nhăng, một lòng một dạ đối với người đang ở trước mắt, đã sai thì cứ sai, một khi đã sai thì sai đến cùng vậy.
Năm tháng là một bộ áo nâu, cuối cùng hãy dùng tình yêu để hóa độ.
Khi cơm áo gạo tiền cũng đơm hoa, trong những chuyện nhỏ nhặt cũng viết đầy thơ ca, ngày tháng cứ ồn ào cãi vã mà tiếp diễn, hôn nhân sẽ đúng thôi.
Theo Thegioidanhngon.com
Mời các bạn tham gia nhóm "Lời hay ý đẹp" và "Những câu nói hay"